
Tôi mang ra tờ giấy trắng
Tò mò tìm cây bút của anh
“Em muốn mượn vẽ một bức
tranh
Vẽ một cây cầu!”
Cây bút quá đẹp
Nhưng tôi vụng về khiến nó bật tung
Những mảnh tách rời
Mực văng lên giấy
Tôi giơ ống bút
nhòm qua chiếc lỗ tròn xoe
Giống như khi tôi ôm khẩu súng trong lớp tập quân sự và đang
ngắm bắn
Thầy tôi hô “Bắn!”
Tôi bàng hoàng
thấy đóa hải đường
Nở bung ra ở đầu kia thân bút
Bà ngoại tôi lầm rầm nơi góc vườn
“Hoa nở quanh năm
Thật nhiệm màu
Thằng Hiếu mãi chẳng chịu về mà tưới cây”
Tôi thấy giọt sương còn đọng trên cánh hải đường
Long lanh như giọt máu
Những nhụy hoa vàng như cánh sao trên mũ cối của bác Hiếu
trên ban thờ.
Tôi xoay chiếc ống bút
Nhòm lên bầu trời
Thấy chiếc máy bay ngang qua tạo thành vệt sáng
Những đám mây bị xé toạc
lộn xộn như một cuộc di tản
Bỏ lại phía sau những đám khói
Tôi reo lên:
“Anh thấy không phía trên vệt sáng
Có đám mây như những gốc hồng
Trong khu vườn nhà anh”
Anh bảo tôi:
“Em làm hỏng hết rồi!
Mực lem hết cả”
Tôi gom những mảnh bút
Lắp trả lại cho anh
Và ngước nhìn bầu trời
Một màu xanh thăm thẳm…
Nhận xét
Đăng nhận xét